Chương 22

Trùng Sinh Không Cưng Chiều Em Thì Cưng Chiều Ai

9.957 chữ

17-12-2022

Qua hết Tết Nguyên Tiêu, Đường Nham chính thức lại thành dân đi làm bận rộn.

Đáng nhắc tới chính là, trong năm Đường Mục trở về thành phố Z ăn tết, dùng danh nghĩa Đường Thế Thành mời Đường Nham về ăn cơm, đương nhiên bị Đường Nham tìm lý do từ chối.

Sau đó lúc không có ai Đường Mục lại gọi điện thoại cho Đường Nham mấy lần, đều bị Đường Nham lãnh đạm qua loa bỏ qua.

Đến sau này giọng điệu của Đường Mục rõ ràng không tốt, Đường Nham cũng không để ý, năm ngoái động tác anh chỉnh đốn công ty lớn như vậy, có thể nhịn đến giờ cũng xem như không tệ, nhìn dáng vẻ của hắn thì hiển nhiên không cam lòng buông tha cục thịt Đường thị béo bở này, vậy thì luôn có ngày nào đó sẽ chó cùng rứt giậu, Đường Nham cũng không lo lắng, ngược lại rất thích nhìn thấy ngày đó tới.

Thật ra theo ý của Đường Nham, đấu với Đường Mục thật sự không có gì thú vị, mèo vờn chuột còn phải vây bắt chạy quanh căn nhà hai vòng, Đường Mục với anh là một con chuột mới sinh chưa dứt sữa ngay cả mắt cũng không mở ra được, anh ngay cả móng vuốt cũng không cần duỗi, một chút tính khiêu chiến cũng không có.

Về phần anh lửa cháy thêm dầu, trên thực tế cũng không phải nhằm vào Đường Mục, anh chỉ gác lại kế hoạch của hắn thôi, nói cách khác, Đường Nham căn bản không đặt Đường Mục vào mắt.

Kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới của Kiều Tuyên đã sắp xếp đến mười năm sau, tưởng tượng càng đẹp thì hiện thực càng cô đơn, nhất là khi Đường Nham liên tục bay ra nước ngoài công tác.

Đường Nham cũng sợ cậu lẻ loi, để cho cậu ra ngoài chơi thì lại lo lắng, không thể không nói, Đường Nham đã xem Kiều Tuyên thành con nít.

Một ngày nào đó Đường Nham thật khó khăn rảnh rỗi trong chốc lát, vuốt Kiều Tuyên nói giới thiệu một người bạn với cậu.

Ban đầu Kiều Tuyên đã từ chối, bây giờ cậu đã có thể cách điện thoại đặt thức ăn bên ngoài, nhưng cuối cũng cũng không quen nói chuyện với người khác, chứ đừng nói chi là loại mặt đối mặt này. Huống hồ, cậu cũng không nghĩ muốn bạn bè gì đó, cậu chỉ cần Đường Nham là đủ rồi, tuy là Đường Nham luôn bận rộn nhiều việc.

Đường Nham ôm Kiều Tuyên, áp lên trán cậu, thấp giọng nói nhỏ nhẹ, có thể anh vẫn bận rộn một khoảng thời gian, tìm người chơi với Kiều Tuyên, anh không muốn thấy Kiều Tuyên quá cô đơn.

Kiều Tuyên bác bỏ, cậu không còn là con nít nữa.

Chờ khi Kiều Tuyên nhìn thấy “người bạn” Đường Nham muốn giới thiệu với cậu thì hô hấp nghẹn lại một chút, Đường Nham thật sự coi cậu là con nít, hơn nữa còn là loại con nít ngây ngô kia!

Kiều Tuyên nhìn “bạn ” một chút, rồi nhìn Đường Nham, không biết là anh ngu ngốc hay điên rồi, hoặc là trêu đùa cậu, trợn mắt há mồm, “Nó chính là bạn bè mà anh muốn giới thiệu với em đó hả? Có phải anh đùa giỡn em không!?”

“Sao anh lại vô vị như vậy chứ? Em không quen nói chuyện với người khác, vừa khéo nó cũng không nói nhiều, để nó chơi đùa với em, vừa đúng không buồn chán.”

Chơi đùa với cậu? Không để ý tới trong phòng còn có những người khác, Kiều Tuyên nhảy một cái lên người Đường Nham, vừa cọ vừa gào, cảm thấy hơi có chút dở khóc dở cười.

Tần Huân đối diện mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ cuối cùng cũng mở miệng, “Thương lượng xong chưa? Cuối cùng được không?”

Đường Nham ôm Kiều Tuyên gật đầu với hắn, “Được, để cho hai người bọn họ làm bạn.”

Tần Huân cúi đầu nhìn con trai đang trong mắt liếc nhìn lung tung tích tích trong lòng, vỗ vỗ lưng bé, “Con ở chỗ này của cha nuôi mấy ngày, mấy ngài sau cha sẽ tới đón con.”

Bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ tuy nhỏ tuổi nhưng lá gan lại rất lớn, không sợ người lạ chút nữa, hơn nữa cha nuôi Đường Nham này mỗi lần gặp bé đều mua một đống thức ăn ngon, vậy nên lúc Tần Huân rời khỏi chưa từng khóc lóc, chỉ là thấy anh trai nhỏ giống như bé bị cha nuôi ôm vào trong ngực a a hai tiếng, ha ha ha cười khanh khách.

Không sai, người bạn mà Đường Nham giới thiệu với Kiều Tuyên là con trai một tuổi rưỡi của Tần Huân bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ, dở khóc dở cười là câu duy nhất có thể hình dung tâm trạng của Kiều Tuyên vào giờ phút này.

Đường Nham cũng suy nghĩ đến tình huống của Kiều Tuyên mới có ý tưởng này, không khiến cậu quá buồn chán, tiếp xúc người khác lại có trở ngại, cuối cùng chỉ nghĩ tới con trai của Tần Huân.

Trên thực tế, Đường Nham chỉ nói chuyện với Tần Huân một chút, thật ra anh cũng hiểu được có chút không đáng tin cậu, Kiều Tuyên có thể chăm sóc con nít hay không cũng là vấn đề.

Nhưng Tần Huân vừa nghe thấy đã lập tức đồng ý, tuy hắn rất yêu con của hắn, nhưng từ khi có vật nhỏ này, hắn và vợ hắn lại chưa từng một mình ra ngoài ăn cơm được, vừa nghe thấy lời của Đường Nham, không nói hai lời liền đóng gói con trai đưa đến, trên đường trở về đã mua vé đi Maldives du lịch hai người năm ngày. Về phần bà xã của hắn có đồng ý không, khiêng lên, mang đi!

Tần Huân không lo lắng con hắn ở chỗ Đường Nham có vấn đề gì một chút nào, phải biết rằng đối con trai của hắn mà nói, người ba ruột luôn nghiêm mặt này còn không có sức hấp dẫn bằng người ba nuôi thích trêu chọc bé kia. Lại nói, Đường Nham dầu gì cũng cũng là một ông chủ, bản thân không biết chăm sóc con nít thì còn có thể không có tiền mời bảo mẫu à!

Tần Huân không hề chịu trách nhiệm mà buông con trai ôm lấy bà xã bay đi nghỉ phép, nhưng để lại cho Kiều Tuyên một gánh nặng lớn.

Đường Nham nghĩ không sai, Kiều Tuyên không hề có một chút bài xích nào đối với bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ như người khác, ngược lại chung sống, ặc, thật náo nhiệt.

Đường Nham thấy bạn nhỏ bò loạn trên đất và người lớn nhanh chóng chạy lại bắt bé, cong môi lên, xem ra quyết định của anh không sai.

“Đường Nham, nó chui xuống dưới bàn của anh rồi cuối cùng anh có quản hay không!” Kiều Tuyên tức giận trừng mắt nhìn Đường Nham vẻ mặt xem trò vui, thằng nhóc này giống như một con cá trạch, cậu đuổi nửa ngày, lại sợ làm bé bị thương, ngực phập phồng rất nhanh, trên trán đã nổ lên một lớp mồ hôi mỏng.

Đường Nham cười sờ mũi một cái, “Anh còn chưa xem xong tài liệu, hai người các em chậm rãi chơi đi.”

“Chơi em gái anh!”

Đường Nham xoay người tiếp tục xem tài liệu của anh, phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng con nít ô oa không rõ của thằng nhóc kia và tiếng Kiều Tuyên hổn hển chửi bới không thể làm gì, không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh một chút nào, ngược lại khóe miệng còn cong lên.

Kiều Tuyên trải qua năm ngày này quả thật có thể dùng rối loạn để hình dung, sau khi Đường Nham giao thằng nhóc kia cho cậu liền hoàn toàn mặc kệ buông tay rồi. Nếu như nói trước đây cậu cảm thấy trẻ con là thiên sứ hồn nhiên, vậy bây giờ là ác ma. Trước đây Kiều Tuyên không mang theo đứa trẻ lớn như vậy, chưa bao giờ biết trông trẻ lại mệt đến thế, thật là một phút đồng hồ cũng không thể thả lỏng, bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ luôn bò loạn, một phút đồng hồ không chú ý tới đã không biết dập đầu ở chỗ nào.

Đường Nham thật vất vả rảnh rỗi trong chốc lát, Kiều Tuyên vùi trong ngực anh hít một hơi dài, cả hai đời cậu chưa từng mệt như vậy, Đường Nham cười hôn lên môi cậu một cái, “Bây giờ không buồn chán đi.”

Kiều Tuyên vô lực cho anh một ánh mắt xem thường, “Đường Nham, anh thật sự là quá khốn kiếp!” Hiện tại cậu khá hoài niệm cuộc sống buồn chán, ba ngày ngắn ngủi, giống như ba trải qua ba tháng! May mắn hai người bọn họ không có con!

Bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ ở sô pha bên kia lập bập lập bập bò qua, nhìn Đường Nham, nhìn Kiều Tuyên, sau đó kéo cánh tay Kiều Tuyên cũng ngồi vào trong ngực anh.

Đường Nham nhéo cái mũi nhỏ của bé một cái, cánh tay duỗi một cái, ôm bé lên đùi, mỗi bên một đứa.

Kiều Tuyên trừng mắt nhìn thằng nhóc kia, thằng nhóc kia cũng nhìn cậu, bỗng nhiên mở miệng a a hai tiếng, hướng về phía Kiều Tuyên “thất thất!” (*đại loại là con nít nói không rõ chữ)

Kiều Tuyên đỡ trán, kêu ôi một tiếng, dùng sức cắn một cái lên cổ Đường Nham, “Đều do anh! Khốn nạn!” Sau đó nhận mệnh đứng lên pha sữa bột cho thằng nhóc kia.

Đường Nham khẽ cười điểm mũi thằng nhóc kia một cái, “Gọi cha nuôi.”

“A a!”

“Là cha nuôi.”

“Ba ba!”

Đường Nham cười càng sâu hơn, “con trai ngoan.” Anh thật thích tên nhóc con này, thằng nhóc này ngoại trừ thích di chuyển thích quậy còn lanh lợi, chí ít không giống những đứa trẻ khác động một chút là khóc.

Hôm đó bạn nhỏ Tần Tiêu Vũ bị đưa đi Kiều Tuyên kích động đến khóc ròng, đương nhiên, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, dù sao khi đó cậu đang bị Đường Nham đè xuống giường làm hoạt động nào đó.

Lúc thằng nhóc kia ở đây không thể vận động, Đường Nham nhịn vài ngày đã sớm tích một đống lửa, mỗi một cái đâm vào cơ thể Kiều Tuyên đều vừa vội vừa nặng.

Kiều Tuyên vịn chặt bờ vai của anh theo anh đâm vào người dưới cậu thì lắc lư, trong miệng phát ra tiếng kêu khóc khàn khàn lại đứt quãng, tiếng kêu càng lúc càng lớn, uyển chuyển thay đổi giọng điệu, quyến rũ đến khiến lòng người ngứa ngáy.

“Không được… đừng… Ưm…”

Đường Nham lật cậu lại, đệm gối đầu dưới bụng của cậu, liếm cắn lỗ tai mềm đỏ của cậu, lần nữa đỡ thứ còn chưa ngừng xuất ra ở miệng huyệt, nặng nề đẩy thẳng thắt lưng, Kiều Tuyên lại kêu lên.

Bàn tay gian xảo di chuyển trước người cậu đã sớm ướt nhẹp một mảnh, liếm vành tai cậu cười khẽ, “Là đàn ông sao có thể nói không được?”

Một vòng chiến đầu kịch liệt mới bắt đầu duy trì liên tục đến khi sắc trời ngoài cửa sổ chuyển trắng, hai người mới ôm nhau dần dần ngủ.

Sau khi tỉnh dậy cả người vô lực, Kiều Tuyên chỉ có thể nằm lỳ trên giường gào khóc đòi ăn trừng mắt nhìn Đường Nham giả trang lão sói vẫy đuôi ăn no uống đủ hung hăng nện giường, “Em không muốn người bạn như vậy chút nào! Anh còn làm vậy nữa em sẽ cắn chết anh!”

“Dùng miệng nhỏ phía dưới cắn, đêm qua anh bị em cắn suýt chút nữa thoải mái đến chết.” Vẻ mặt Đường Nham dư vị.

“Khốn nạn! Con sói háo sắc! Lưu manh!” Kiều Tuyên buồn bực mắng to, “Sao anh lại vô sỉ như vậy!”

Thấy Kiều Tuyên sắp bùng nổ tới nơi, Đường Nham đút cậu ăn cháo, dịu dàng trấn an: “Ngoan ngoan ngoan, sau này không để em chăm sóc vật nhỏ kia nữa, đừng nóng giận, ăn chút cháo rồi ngủ một giấc,”

Cho dù Kiều Tuyên không nói, anh cũng sẽ không làm vậy nữa, tuy thằng nhóc kia ở đây thì náo nhiệt, nhưng, mùi vị cấm dục thật sự không chịu đựng nổi mà!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!